cô vợ ngốc nghếch em thuộc về tôi

Chương 63. Món nợ Lâm Lỗi bịa đặt, bọn họ đã lên kế hoạch thanh toán sòng phẳng. Thừa dịp Tần Vịnh ăn sáng, Lâm Phàm vội vàng lấy đồ ăn đã chuẩn bị tối qua trang trí thành hộp cơm siêu đẹp cho hắn, lấy nilon bọc lại cẩn thận rồi bỏ vào một cái hộp lớn Cô Vợ Đáng Yêu Ngốc Nghếch Của Tôi_Cốm Còi_ Romance. Bối Lâm Phong, anh và Thảo Hoa Dược là một cặp đôi trái ngược nhau nhất thế giới này về mọi mặt. Lâm Phong là thiếu gia công tử nhà giàu và cũng là người quản lý công ty Dược Phong trong tương lai. Nhẹ nhàng bình tĩnh trả lời anh ta: "Tôi biết, trong tim tôi cũng đã có người, ngay sau hôn ước, tôi sẽ giữ đúng lời hứa, tự nguyện rời đi." Sau khi kết hôn, anh ta đã làm hết trách nhiệm của một người chồng; Truyện Lac tinh phan 4 với tổng số 17251 truyện liên quan. Kho truyện Lac tinh phan 4 tổng hợp hay nhất - Page 1 Chương 56. Lâm Phàm biết chân tướng xong cả ngày đều như người mất hồn, đi vòng vòng chín chín tám mươi mốt vòng trong phòng, rốt cuộc làm Tần Vịnh đầu váng mắt hoa.“Vợ… em nghỉ chút đi…”. Từ sau khi về nhà, bồng con thay tã Tần Vịnh đều giành hết vào tay, còn Người phụ nữ ngốc nghếch cho rằng nhân hậu là chịu thiệt thòi, còn người phụ nữ mưu trí lại cho rằng hiền lành chính là bảo vật. Người phụ nữ mưu trí thường hay dát vàng lên mặt chồng, còn người phụ nữ ngốc nghếch lại hay ‘ bôi tro trát trấu ’ lên mặt Giận Dỗi Kết Hôn (Cô Vợ Ngốc Nghếch Của Tôi) - (Chương 10) - Tác giả Kim Huyên Cập nhật mới nhất, full prc pdf ebook, hỗ trợ xem trên thiết bị di động hoặc xem trực tuyến tại Wattpad.VN. " Honey, anh không sợ cô ta giết anh sao?"- cô gái vòng tay ôm cổ nam nhân nũng nịu hỏi." Cô ta không giết anh đâu. Bởi vì cô ta rất ngốc". - tên nam nhân dứt lời thì cúi xuống cắn mút cô gái." Honey, anh sẽ không yêu cô ta rồi bỏ rơi người ta chứ".- cô gái lại nũng nịu hỏi. vacuhohy1972. Thế loại xém ngược, sủng, H căn phòng tối, vang lên tiếng điện thoại chờ đã lâu mà không có người bắt máy. Một người đàn ông cầm ly rượu đã cạn từ lâu, cả thân thể anh đang dựa vào chiếc giường, nhếch miệng, anh bấm gọi lại một lần với lần gọi trước, đầu dây bên kia đã có người bắt máy nhưng chỉ có một khoảng trống im lặng kéo lên tiếng hỏi thẳng "Em yêu anh ta?"Thời gian chậm rãi trôi qua, đầu dây bên kia đã vang lên một giọng nói dịu dàng mang theo sự đau thương "Cha mẹ em đã quyết định, em không thể từ chối, em xin lỗi"-Anh ngồi thật lâu, ly rượu không vẫn trên tay, một bộ dáng trầm mặc trong đêm tối, có lẽ lúc này không ai hiểu được suy nghĩ trong anh. Phải qua thời gian rất lâu, khi anh ngẩng mặt lên, đôi mắt bỗng nhiên bình thản không chút gợn sóng, anh thì thào "Được, nếu như em đã quyết định thì anh chúc phúc cho em"-Trong một ngôi nhà ở một khu phố khác cách đây đến một ngày đêm đi đường, có một cô gái mặc bộ đồ ngủ màu xanh nhạt đang ngồi trên giường nhìn về phía chiếc đồng hồ hình con gấu. Kim giây cứ nhếch dần nhếch dần, 5 phút sau kim đồng hồ chỉ đúng 7h30, cô từ từ đứng dậy, đi về chiếc tủ nhỏ, giở hộc tủ lấy ra một cuốn đĩa hoạt hình yêu thích rồi ra phòng khách. Lại từ từ đi về phía chiếc tivi, không quan tâm nó đang chiếu gì, bỏ đĩa vào, đi về chiếc ghế sa lông ngồi xem. Cũng không nhìn quan tâm đến hai người đang ngồi bên cạnh mình giờ này, ông bà Nhạc, ông đang đọc báo, bà đang cắt dưa hấu cho cả bà cũng đã quen thuộc những tình huống thế này đã 18 năm trời, xung quanh nhà ông ai chẳng biết ông bà có cô cháu gái xinh đẹp nhưng lại ngốc, ai chẳng tiếc thương cho đứa cháu của ông bà mồ côi cha mẹ từ nhỏ nhưng lại không bình thường. Ngày xưa nghe thấy cũng rất phiền muộn nhưng càng ngày càng không sao. Cô có ngốc cũng là cháu gái vàng cháu gái bạc của hai ông bà. Trách thì trách trên đời này có chứng bênh tự kỉ thì đúng hơn. Ông đọc báo thấy tin tức một cô gái bị chồng đánh đập dã man, thấy tin tức thú vị liền trò chuyện với bà, bà lắc đầu ai oán thế giới muôn ngàn vạn trạng mà, tránh sao khỏi, Tiểu Ân nhà ta... Bà nói đến đó thì ngừng tay, quay qua ông nói" Tiểu Ân nhà ta rồi cũng sẽ lấy chồng, chúng ta cũng sẽ có ngày không còn lo được cho nó nữa, nó như vậy thì làm sao bây giờ? ". Một câu hỏi khiến ông cũng nghẹn ngào. Cháu gái ngốc của ông -Anh với tính cách lạnh lùng, vô cảm, luôn luôn một thái độ thờ ơ với mọi thứ, thêm đoạn tình vừa dang dở. Cô bị chứng tự bế bẩm sinh, khác biệt với người bình thường. Hai con người quá khác nhau đến như vậy, không tìm được nữa điểm tương đồng, lại bị ép đến với nhau, cuộc đời hai người sẽ thế nào đây??? Lam Khả Vi khi nghe giọng nói ấy có phần quen thuộc. Nhưng vì quá mệt cô lại ngủ thêm một chút nữa. Cảm giác an toàn này lâu lắm rồi mới có trở lại. Khi tỉnh dậy lần tiếp theo cô thực sự tá hỏa trở lại. Nhà ? Cô đang ở nhà..... Lúc này là ba giờ chiều, chắc hẳn Phàm Dư Hàn đã đi làm rồi. Cũng may cô là người biết mật khẩu khóa cửa. Phù hy vọng là đi được khỏi đây. Nhưng đời nào có như là mơ khi cô vừa bước xuống cửa chính thì có tiếng nói đã vọng lại 'Lại tính bỏ đi ?' Ba năm sau hẳn là Lam Khả Vi đã có cách ứng biến nhanh hơn. 'Phàm tổng chúng ta đều lớn rồi. Ừm nên tôi sẽ coi như....tối qua chưa có chuyện gì hết' cô cười một cách gượng gạo 'Nhưng mà tôi lại coi là có. Em đừng có mơ mà rời khỏi ngôi nhà này' 'Không....không cần....tôi.....' Chưa nói hết câu Lam Khả Vi đã bị nụ hôn của người nào đó nhanh như chớp chạm vào. Cái cảm giác ấm nóng này, hay là cảm giác khi anh cho cô thấy sự an toàn khi bên cạnh. 'Này mau thả tôi xuống.....mau....' 'Nói nữa xem tôi cho em nổi tiếng ngay và luôn' Một lần nữa bị đưa về phòng một cách dã man. Lam Khả Vi nhất quyết không ăn một miếng nào. Mặc cho Phàm Dư Hàn xuống hết nước dỗ dành. 'Phàm Dư Hàn....đừng như vậy nữa. Tôi không còn như trước kia đâu....tôi....tôi ..... đã có người khác rồi....' 'Lam Nhi anh nhắc lại cho em nhớ. Em là của anh, nhưng đừng vì anh nuông chiều em mà đi quá giới hạn' 'Tôi không nói đùa...tôi còn....còn lên giường với anh ta nữa' 'Lam Khả Vi là em ép anh. Đừng trách anh' Phàm Dư Hàn ra khỏi phòng. Cho đến khi cửa phòng đóng cái 'Rầm' thì Lam Khả Vi mới có thể thở phào. Cô không hề có ai cả nhưng vế sau là đúng. Cô không xứn đáng để được anh yêu và nuông chiều nữa rồi. Chờ khi chiếc xe xa hoa dần biến mất Lam Khả Vi cũng rời khỏi nhà. Hy vọng quá thành thất vọng nhiều, tình yêu là khổ đau nhưng cũng luôn len lỏi hạnh phúc. Đúng như dự đoán ngay ngày hôm sau đơn xin nghỉ việc của Lam Khả Vi đã được chấp nhận. Mọi người trong tổ này hay tổ khác đều sốc toàn tập. Chỉ có Trình Tư là vui không còn gì bằng. Mạc Tiểu Tâm thì buồn không nói lên lời. Rõ ràng hôm qua Vương Lôi còn nói với cô Phàm tổng và học tỷ sẽ quay lại với nhau ấy vậy mà không nay đã không trở lại, lại còn bị đuổi việc. Cái tên ba hoa phét lác đó thật là lừa người mà. Hừ tức chết cô mất. Con đường trở về hôm nay thân thuộc đến lạ nhưng nó cũng kéo dài hơn bình thường một cách lạ lùng. Dường như mọi chuyện đã được sắp sếp từ trước. Nghỉ việc là một chuyện, xin việc để đi làm lại là một chuyện khác khó khăn hơn nhiều. Bằng khoảng thời gian này, tuần tiếp theo Phàm Dư Hàn đến nhà Lăng Siêu, nhưng chưa ngồi được bao lâu đã nghe Như Như mắng một tràng dài mà khiến cho Tiểu Lăng Laqng hoảng sợ không dám nhìn mẹ mình. 'Hừ tôi chưa từng gặp một kẻ nào khốn nạn như anh. Ba năm anh biến mất nó đợi anh như một con ngốc. Chữa bệnh chờ đợi luôn cho rằng anh vẫn còn đợi nó. Rồi sao cho đến khi Phàm Dư Hàn trở về thì lại gạt Lam Khả Vi ra khỏi chỉ vì....haha chỉ vì nó bị tên khốn đó làm chuyện đó. Anh có xứng đang không hả ?' 'Bà xã em làm con sợ kìa' 'Anh im miệng cho em. Tôi nói cho anh biết Khả Vi nó mà nghĩ quẩn lần nữa tự tay tôi sẽ giết chết anh' Lúc này Lam Khả Vi ở nhà hắt hơi liên tục. Haizzz không biết kẻ nào lại nói xấu cô rồi. Nhà họ Trình lại càng làm lớn khi truyền ra ngoài tin liên hôn là có thật. Trong khi vợ chồng Phàm chủ tịch vẫn đi du lịch bình thường. Con trai và con dâu đang rất ổn họ không quan tâm đến tin thị phi. Vừa ra khỏi công ty xin việc Lam Khả Vi đụng mặt ngay kẻ không muốn đụng. Chu Lợi không ngờ hắn vẫn còn ung dung như vậy. Hắn thì ung dung như cũng chỉ là vẻ ngoài khi mới bị người của Phàm thị sắp sếp để cuốn xéo khỏi đây. Nhưng hắn cũng không phải là kẻ có lòng dạ độc ác đến tột cùng. Hắn là một giảng viên là người truyền dạy trong môi trường đại học nhưng chỉ vì hắn muốn chinh phục Lam Khả Vi nên mới.... 'Nếu em muốn biết sự thật về người đêm đó, 8h tối nay hãy đến gặp hắn ở nhà hàng trung tâm thành phố' - Bị cảm nên hôm nay mới ngoi lên 😥😥😥 nhớ vote nhé. Đầu óc Lâm Phàm chết máy cả chục phút, nhìn Tần Vịnh vẫn quỳ một chân, vẻ mặt dịu dàng, lòng cô kích động đến nỗi tay chân run rẩy.“… Làm gì có ai cầu hôn ngoài nghĩa địa chứ…” Lâm Phàm mở to mắt không dám tin, tay run run chỉ vào sống mũi thẳng đẹp của hắn.“Bởi vì ở đây có bà ngoại em làm chứng.” Tần Vịnh toét miệng cười, lộ ra hàm răng trắng bóc đều đặn hại Lâm Phàm hoa cả mắt.“Lấy anh nhé, được không?” Thấy cô vẫn ở trạng thái hóa đá, hắn trịnh trọng lặp lại lần nữa, giọng điệu có chút chờ mong, nũng nịu.“Người nhà anh…” Lâm Phàm biết kết hôn không chỉ là chuyện của hai người, gia đình cũng rất quan khát vọng trong lòng ra sức ép cô gật đầu song cô vẫn không dám gật đầu ngay tức Vịnh lén lút sờ đầu gối, cành hoa tường vi này có gai nhỏ châm vào chân làm hắn khó chịu, mặt vẫn bày ra nụ cười mê người “Hai người đều rất vui mừng nhận em làm con dâu nhà họ Tần.”“Bảo bối, đồng ý đi, chân anh đau quá.” Thấy cô còn đang đấu tranh tư tưởng vô vị, Tần Vịnh lại bắt đầu giở trò vô lại, biết Lâm Phàm luôn đau lòng mình, chớp chớp đôi mi dài chờ mong nhìn Phàm có cảm giác mình đang ở trong mơ, người đàn ông cô yêu cầm chiếc nhẫn chói mắt quỳ một chân giữa biển hoa tường vi xinh đẹp rực rỡ, dịu dàng mà chờ mong cầu hôn cô, hơn nữa bên cạnh còn có bà ngoại, dường như cô có thể nhìn thấy bà ngoại mỉm cười đứng bên cạnh cô, khích lệ cô gật thùng khẽ gật đầu đồng ý, miệng còn không quên chọc hắn “Quỳ bấy nhiêu đã kêu đau rồi? Sau này cho anh quỳ nữa.” Hạnh phúc của cô hình như tới thật rồi, tương lai cô sẽ có gia đình của mình, không còn một thân một mình Vịnh vừa thấy cô ưng thuận, hớn hở đứng dậy cầm nhẫn đeo vào ngón áp út thanh mảnh của cô “Sau này em không vui liền phạt anh quỳ bàn giặt đồ.” Bụng âm thầm thề tuyệt đối không để bàn giặt đồ xuất hiện ở nhà.“Bàn giặt đồ? Không phúc hậu tí đậu hũ non thôi.” Lâm Phàm cười giống như có được toàn thế giới, toàn thân tản ra hương vị hạnh phúc.“Vẫn là vợ anh biết thương chồng.” Tần Vịnh thừa cơ hôn cái chóc lên môi anh đào, đang tính trộm thêm một cái hôn ngọt ngào thì, Lâm Phàm thủng thẳng nói tiếp.“Không cho quỳ nát.”“…”~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~“Kết hôn?!” Lâm Lỗi thiếu chút nữa cắn lưỡi, trợn tròn mắt nhìn đôi nam nữ chó má, à không, đôi tình nhân ân ái đang chàng chàng thiếp thiếp trước cảm thấy óc mình không đủ xài, nhanh quá xá, mới có nửa năm đã muốn kết hôn?Tần Vịnh huênh hoang cười vỗ vai hắn “Em họ mày cũng nên nắm chắc đi, sau này tao là đàn ông có gia đình rồi, không thể theo mày quậy phá được nữa ^^.”“Phì phì phì, Phàm Phàm em đừng đồng ý lấy nó! Em kết hôn rồi anh phải làm sao đây, em không phát hiện anh vẫn lặng lẽ đứng sau lưng bảo vệ em, chỉ chờ em vô ý quay đầu là nhìn thấy anh ngay sao?” Lâm Lỗi bày ra vẻ mặt thâm tình nói với Lâm Phàm, liền bị Tần Vịnh tung một đá lên **.Sau khi sắp xếp cho bà Phương đàng hoàng, hơn nữa kỳ nghỉ đã kết thúc, hai người quay về thành phố S đón Meowth Phàm ngồi xổm trên đất hưởng thụ Meowth kích động liếm mình, tinh nghịch nói “Không phải anh còn có cô Dương à?”“Oa! Lâm Phàm, sao em có thể nói như thế, quả nhiên là ở chung lâu ngày bị tên độc vật Tần Vịnh này truyền nhiễm rồi, mau bỏ nó đi.” Lâm Lỗi biết đại thế đã mất, còn không chịu thôi đi tới cạnh Lâm Phàm chụp lấy tay cô lắc lắc, mắt đầy ý cười ấm áp.“Không cần móng vuốt nữa phải không?” Tần Vịnh che chở “con cái” của mình, gỡ từng ngón tay hắn ra, ngồi xổm bên cạnh Lâm Phàm ôm lấy cô ngang ngược tuyên bố chủ Lỗi câm nín nhìn ba con chó trước mặt, hơ không đúng, hai người một nhiên cảm thấy mình cô độc lẻ loi chưa từng có, cái cô Dương Thông kia… răng đánh lập cập, miễn dùm đi.“Chúng tôi về giám đốc Lâm, cám ơn anh thời gian này chăm Meowth dùm chúng nào rảnh đến nhà tôi, mời anh ăn bữa cơm.” Lâm Phàm ôm Meowth lễ độ cám ơn hắn.“Được được được, ăn xong thuận tiện ngủ ở nhà em luôn.” Lâm Lỗi nhe hàm răng trắng nhởn đáng đánh đòn ra yêu Vịnh cười khủng bố “Ngày mai cô ấy dọn về nhà tao rồi, mày không sợ chết thì cứ tới đi.” Nói xong kéo Lâm Phàm nghênh ngang đi ra khỏi nhà Lâm Lỗi, bỏ mặc Lâm Lỗi ở đằng sau trúng gió căm phẫn muốn Meowth ngồi vào ghế phụ, Lâm Phàm không hiểu hỏi hắn “Ngày mai dọn tới nhà anh?”Tần Vịnh chồm nửa người tới, dùng tay đỡ gáy cô, thâm tình hôn thật khi Lâm Phàm khó thở đẩy hắn, hắn mới thèm thuồng nói “Em sắp lấy anh rồi, nhà anh không phải nhà em à?”“Nhưng…”“Đừng có nhưng nữa, chúng ta có nhà không ở, đi thuê nhà chi cho tốn tiền?” Tần Vịnh khởi động xe, gian xảo nói, tính nết cô hắn rõ như ban ngày Phàm cẩn thận suy nghĩ, cái này cũng có lý, hiếm khi tên vung tiền quá trán như Tần Vịnh giác ngộ, không khỏi thêm một tầng hiểu biết về thói chuyện gì cũng tự thân vận động, Lâm Phàm kiên quyết không thuê người mà tự mình dọn mà hành lý của cô không nhiều, có điều khi Lâm Phàm định tháo máy điều hòa với máy hút khói thì hắn nhịn hết nổi.“… Musashi à… cái này không cần đâu…” Tần Vịnh không cách nào tưởng tượng được cảnh ngộ hắn cõng cái này xuống dè Lâm Phàm nhất quyết không nghe “Cái này còn mới mà!”“Bên nhà kia cái gì chẳng có, đem về cũng không có chỗ để đâu…” Tần Vịnh dè dặt nói, sợ nhất là không cẩn thận chọc lão Phật gia mất vui không chịu dọn về nhà.“Cũng phải ha…” Lâm Phàm cau mày sờ cằm suy nghĩ, nhưng mà kêu cô vất mấy món đồ này khác nào cắt thịt cô.“Vầy đi, anh sai người đem tặng cho viện dưỡng lão, chịu không?” Tần Vịnh đề nghị, với tính Lâm Phàm chắc chắn đồng nhiên mắt Lâm Phàm sáng lên, không ngừng khen hắn thông minh tốt bụng, khen tới nỗi hắn lâng lâng quên mất hôm nay là hôm sức chín trâu hai hổ hai người mới dọn hết đồ có thể dọn đi, không thể chuyển thì đưa đến viện dưỡng lão như lời Tần Vịnh đến nhà riêng của Tần Vịnh đã là buổi tối, bụng đói cồn cào, người nhớp nháp mồ hôi, Tần Vịnh bay vào phòng tắm phụ tắm rửa, để phòng tắm ở phòng ngủ chính cho Lâm khi hắn mát mẻ sảng khoái mặc áo tắm đi ra lại phát hiện Lâm Phàm không nghỉ ngơi, đang chuẩn bị bữa tối cho mình, lòng mềm đi, chui vào bếp ôm chầm lấy cô.“Mau tránh ra! Người em toàn mồ hôi, lại ngồi đi, lập tức ăn cơm đây.” Lâm Phàm khẽ giãy khỏi vòng ôm của hắn, tay cầm xẻng không ngừng đảo tôm tiện đường mua về.“Mồ hôi em cũng thơm.” Tần Vịnh cười khe khẽ , hai tay ra sức ôm chặt hơn.“Lại ba hoa nữa không cho anh ăn thử xem thịt om này mặn hay lạt?” Lâm Phàm cười ngọt lịm, lấy đũa gắp một miếng thịt om đưa đến miệng hắn, mắt sáng lên chờ đợi.“Ngon lắm! Vợ anh nấu gì cũng ngon hết.” Miệng Tần Vịnh nhét đầy thịt, ú ớ khen ngợi.“Lắm lời! Ngồi chờ ăn cơm, đừng chen chúc ở đây cản trở em.” Thẹn thùng đẩy Tần Vịnh ra, cảm giác hạnh phúc đầy ắp mạnh mẽ đánh vào linh hồn cô, khiến cô có cảm giác không Vịnh cười hề hề nhón một miếng thịt nữa nhét vào miệng, bị cô thẹn thùng tức giận trừng mắt đành ngoan ngoãn quay vô phòng ăn, giống như bé ngoan ngồi xếp bằng trước bàn chờ ăn cơm, ánh mắt không hề rời khỏi nhà bếp, đằng sau cánh cửa kính có bóng dáng yểu điệu của ngửi thấy mùi thơm từ nhà bếp hưng phấn quay vòng vòng dưới chân hắn, bức tranh đẹp đẽ này khiến hắn muốn niêm phong vĩnh phút sau, Lâm Phàm cứ như thân mang tuyệt kỹ bưng lên một bàn đồ ăn, lại quay vô múc Vịnh từ đầu chí cuối giống một đại gia yên ổn ngồi trên ghế, tươi cười nhìn cô bận rộn, nụ cười mê hồn đó ngập đầy đáy mắt.“Anh ăn trước đi, em đi tắm đã.” Bận bịu xong, Lâm Phàm đi vô phòng khách, lục quần áo còn để trong vali chưa kịp dọn dẹp, tính đi tắm rửa.“Anh chờ em.” Tần Vịnh đi theo vào phòng khách, sắp xếp đồ đạc mang về đâu ra đấy, để Lâm Phàm có thêm thời gian nghỉ ngơi.“Hay là anh tắm giúp em nhé?” Đột nhiên ngẩng đầu nhìn lưng cô cười xấu xa, chọc cho Lâm Phàm đỏ mặt tía tai cầm gối ôm trên sofa quăng vô người hắn, chạy trối chết vào phòng Vịnh chụp lấy gối ôm, ôm trong lòng nhìn cửa phòng ngủ chính cười ngu ngơ, vùi đầu trong gối ôm cười đến rung cả vai, hắn cũng không biết mình cười cái gì nhưng hắn lĩnh hội đến vui sướng chưa từng xong bữa tối Tần Vịnh lần đầu tiên xung phong rửa khi đập bể cái chén thứ ba, rốt cuộc Lâm Phàm nhìn không được nữa, đuổi qua đứng một bên, miễn cho hắn tiếp tục phá nhà.“Ngày mai tan làm em và anh về nhà một chuyến, ba mẹ anh muốn gặp em.” Tần Vịnh dựa vào khung cửa, hai tay ôm ngực, hai chân dài thẳng tắp thoải mái duỗi Lâm Phàm đang rửa chén đờ ra, ánh mắt có chút sợ sệt.“Đừng nghĩ nhiều quá, chẳng qua để ba mẹ chọn ngày, anh cưới em về nhà thôi.”“Họ sẽ chấp nhận em chứ?” Lâm Phàm không rõ cảm giác trong lòng mình là cái gì.“Yên tâm đi, em cứ tới thì biết.” Tần Vịnh biết chuyện lần trước làm cô bị ám ảnh không nhẹ, thề lần này nhất định phải cho cô một đáp án hài lòng, hắn tuyệt đối không để Lâm Phàm ấm ức.“Ừ, nên mang quà gì đây?” Rửa sạch từng cái chén một, lau khô rồi đặt vào tủ khử trùng, cô lo lắng hỏi.“Không cần, em chính là quà rồi.” Tần Vịnh thấy cô bận bịu, đi đến cạnh cô dịu dàng cầm hai tay cô đặt dưới vòi nước tỉ mỉ rửa sạch, nước rửa tay trơn nhớt vò ra bong bóng làm cảm xúc nơi tay hai người thêm mê đầu khàn khàn thì thầm bên tai cô “Ăn xong nên vận động mới được.”Hơi thở dụ hoặc lọt vào lỗ tai Lâm Phàm, làm da mặt mỏng dính dễ ửng hồng của cô lại đỏ lên như trái cà chua.“Lưu manh…”“Anh chỉ lưu manh với em thôi, với lại nó đói rồi.” Giọng Tần Vịnh khàn khàn đặc biệt quyến rũ, chọc cho bụng dưới Lâm Phàm có cảm giác tê dại lạ lùng.“Ai đói?” Cô khó hiểu.“Em trai.” Tần Vịnh lau khô hai tay giúp cô, vòng tay qua eo bế cô ra khỏi nhà bếp.“Hả?” Bị quăng lên giường, Lâm Phàm vẫn chưa hiểu, ai là em trai?Tần Vịnh cười dâm đãng không thôi, cởi áo tắm rộng thùng thình chỉ còn mỗi quần lấy tay cô úp lên chỗ nào đó đã ngóc đầu vểnh lên, cất giọng dụ dỗ mê hồn “Nó, em trai.” Bác nông dân nọ lấy phải bà vợ không được tinh khôn như người thường, ai nói gì cũng tin, đến nỗi người ta lừa cho mà không biết. Bác buồn phiền lắm, than thở – Chẳng hay trên đời có người nào ngốc hơn vợ tôi không? Bà vợ tuy bực mình nhưng cũng nhận thấy mình sai, đành nói liều – Thiếu gì, vẫn có người ngốc hơn tôi đấy! Người chồng chỉ biết thở dài. Một hôm, bác có việc lên tỉnh, khi ra đi dặn vợ – Tôi lên tỉnh, ba ngày nữa mới về. Tôi đã nói với người lái bò [1] đến, ông ta mua cả ba con bò nhà ta đấy! Bò nhà ta gầy quá, chăn cỏ mãi cũng không béo cho. Ông ta có trả rẻ một chút, bà cũng bán đi, kẻo không qua khỏi ngày đông tháng giá này đâu. Nhưng bà phải thật cẩn thận, đếm cho đủ tiền. Mấy ông lái bò thì nhiều mánh khóe lắm! Bà vợ đáp – Ông cứ đi đi thôi. Tôi sẽ đòi mỗi con hai trăm đồng, thiếu một xu với tôi cũng không được. Còn tiền thì ai chả phải đếm, đợi ông dặn nữa hay sao? Người chồng nghe vợ nói thì thấy vợ mình cũng chẳng đến nỗi nào. Ngốc là ngốc cái gì cơ, chứ tiền bạc thì bà ta chẳng ngốc đâu. Và bác yên trí ra đi. Hôm sau, người lái bò đến. Người vợ ngốc nghếch nhất định đòi mỗi con đúng hai trăm, ba con vị chi [2] sáu trăm, kém một xu cũng không bán. Người lái bò không nhiều lời, nói sáu trăm thì xin trả đủ cả sáu trăm, không bớt đồng nào. Hắn xem bò xong rồi lùa bò ra khỏi chuồng. Bà kia ngăn lại, nói – Hẵng khoan. Đưa tiền ra đây tôi đếm đã. Trả đủ thì mới được dắt bò. Hắn đáp – Được thôi. Rồi lấy tiền ra trả. Bà kia đếm đi đếm lại chỉ có hai trăm đồng, liền nói – Không được, không đủ tiền thì lùa bò vào chuồng lại cho tôi. Tôi đã nói rồi, thiếu một xu cũng không bán. Người lái bò thong thả nói – Thì tôi có bớt của nhà bà đồng nào đâu. Tôi mang đi có bấy nhiêu, như vậy còn thiếu bao nhiêu nữa nhỉ? – Sáu trăm mà ở đây có hai trăm, còn thiếu bốn trăm nữa. Người lái bò bàn – Thôi thì như thế này nhé! Tôi để hai trăm này lại, xem như tiền đặt cọc. Bây giờ tôi dắt hai con về, gửi bà một con. Ngày mai tôi đưa tiền đến trả đủ rồi sẽ dắt về. Người vợ ngốc nghếch tính một hồi rồi bằng lòng. Người lái bò dắt hai con đi. Nhưng ngày mai không thấy hắn trở lại nữa. Hắn ở đâu, người xứ nào, chẳng ai biết. Bác nông dân về nhà, hỏi bò đã bán chưa. Người vợ kể rõ ràng mọi việc – Bò ở nhà, tôi bán rồi. Mỗi con hai trăm, ba con sáu trăm không thiếu một đồng xu. Anh ta đưa hai trăm, tôi đếm đi đếm lại còn thiếu bốn trăm. Anh ta dắt hai con bò về, để lại một con và hai trăm đặt cọc. Tính lại thì đủ số tiền rồi. Ông nghe ra chưa? – Trời ơi! Bà mà tin miệng gã lái bò à? Chết tôi rồi. Như vậy là hai con bò kia bán cho gã có hai trăm thôi. Bà thấy không? Chết, chết! Mắc bợm rồi! Thật không ai ngốc hơn bà! Người vợ tính đi tính lại, thấy mình hớ, nhưng vẫn nói liều – Thiếu gì, vẫn có người ngốc hơn tôi đấy! Hôm ấy người chồng tức tối bỏ nhà đi, định bụng chỉ khi nào gặp được người ngốc hơn vợ mình mới trở về, còn không thì đi thẳng. Bác cú theo đường cái mà đi. Đi một chặng, bác ngồi xuống một hòn đá bên đường nghỉ chân, thì có một người đàn bà đi qua hỏi sao bác ngồi đấy và trông có vẻ buồn rầu như thế kia. Bác trả lời – Ở trên thiên đường xuống đây. Tưởng là nói cho vui, ai ngờ người đàn bà kêu lên – Bác ở trên thiên đường xuống thật ư? Vậy có gặp nhà tôi trên ấy không? Nhà tôi ấy mà, mất năm ngoái. Nhà tôi chăn cừu. Biết người này cũng ngốc như vợ mình, bác nói luôn – Có, có gặp. Tội nghiệp! Tôi thấy anh ta mặc rách rưới lắm. Hỏi thì nói, đàn cừu cứ lạc vào bụi rậm, phải chui vào bắt, mắc vào gai góc đến nối thế. Người đàn bà khóc thảm thiết hỏi bác có cách nào gửi tiền lên cho chồng sắm sửa quần áo lành lặn hơn không. Nhà vừa bán lúa được một món tiền. Bác nông dân nghĩ bụng đây là dịp để mình lấy lại số tiền thua thiệt vì vợ mình mắc bợm gã lái bò, liền nói – Chị có gửi tiền lên cho anh ấy may áo thì đưa tôi, tôi sẽ chở kleen thiên đường đây. Chị kia tất tả chạy về nhà, lấy tiền đưa cho bác thật, đúng năm trăm, lại còn cảm ơn rối rít. Bác cầm tiền bỏ vào túi, lẩm bẩm – Vợ mình chưa hẳn đã ngốc nhất đâu! Quả là không thiếu người ngốc hơn. Ai nói thế nào cũng tin được! Một lát, lại thấy có một chàng trai cưỡi ngựa đuổi theo, vừa tới nơi, xuống ngựa hỏi ngay – Bác làm ơn cho biết có phải bác sẽ lên thiên đường không đấy? Bác đoán chàng trai này chắc là con người đàn bà nọ biết mình bị kẻ bợm lừa, nên đuổi theo đòi tiền lại, bèn nói – Không phải tôi. Người lên thiên đường đi qua đây từ lúc nãy, bây giờ chắc đã tới núi đằng kia rồi! – Chắc bác nhận ra ông ta. Nhờ bác làm ơn giúp chúng tôi. Mẹ tôi bảo tôi đưa con ngựa này lên cho bố tôi ở trên ấy để có ngựa mà đi tìm cừu khi cừu lạc! Bác nghĩ bụng, lại một anh chàng ngốc nữa và nói – Để tôi giúp cậu. Rồi bác nhảy lên ngựa, phi nước đại trở về nhà, nói với người vợ ngốc nghếch – Nhà nói không sai. Quả thật trên đời không thiếu người ngốc. Người này ngốc, có người kia lại ngốc hơn. Nhà chưa phải là người ngốc nhất! Có như thế, những kẻ bịp bợm [3] mới có đất để sống. Đêm nằm nghĩ lại, bác nhận thấy thì ra mình cũng là một kẻ bịp bợp, đã lợi dụng lòng tin của người khác. Thế rồi hôm sau, bác cưỡi ngựa, mang tiền đi tìm người đàn bà kia trả lại. Chú giải [1] Lái bò người buôn bò. Lái tức là buôn, chỉ người làm nghề buôn bán ngược xuôi. [2] Vị chi tức là. [3] Bịp bợm lừa đảo.